VẦNG DƯƠNG CỔ TÍCH!
Cứ độ tháng bảy về
Con lại buồn quay quắt
Nhìn trời xanh, xanh ngắt
Thấy lòng mình quạnh hiu
—
Mây gió phủ tiêu điều
Như kết vành tang trắng
Bao năm trời xa vắng
Ba vẫn về trong mơ
—
Con giật mình tỉnh giấc
Mới biết mình bơ vơ
Con cứ mãi sửng sờ
Như không tin sự thật
—
Một tình thương như nhất
Đã đi về xa xôi
Mặc dòng nước mắt rơi
Để biết mình côi cút
—
Từ nay đời trong đục
Con một mình chơi vơi
Lầm lủi giữa chợ đời
Không còn Ba nâng đở
—
Cả bầu trời tan vở
Con dấu vội vào tim
Vờ cứ mãi đi tìm
Hình bóng Ba còn lại
—
Nhưng tìm hoài tìm mãi
Chỉ còn lại nhớ thương
Bao kỷ niệm vấn vương
Hằn sâu trên trán Mẹ
—
Thu khẻ về quạnh quẻ
Mây kết giọt lệ sầu
Con chẳng biết về đâu
Trong muôn vàn nổi nhớ
—
Hai khung trời cách trở
Lẻ vô thường cuốn trôi
Con mất Ba thật rồi
Một Vầng Dương cổ tích
—
Hàn Giang Tử
.